Tin tức

Nụ cười cнua cнát của мẹ: Chồɴg cнê cảnh nghèo вỏ đi khôɴg мột lời từ вiệt, để lại 2 đứa con trai lớn tồɴg ɴgồɴg vẫn như trẻ lên вa

Đánh giá bài viết:  5/5 (2 Đánh giá)

Cố cõng con lên vai, cô Thu bước từng bước thật chậm, khom tấm lưng già vịn lấy cầu thang để đưa người con trai тậт ɴguyềɴ lên gác xếp. Ở cái tuổi 28, anh Tân chẳng khác nào đứa trẻ lên 3 khi điều duy nhất có thể làm là bập bẹ vài ba tiếng ngọng nghịu…

Cha nó bỏ rồi, có thương gì nữa đâu

12h trưa, căn phòng trọ nhỏ nằm trong hẻm 73A đường Lê Đình Cẩn (phường Tân Tạo, quận Bình Tân) bỗng rộn rã hơn. Sau tiếng xe máy n.ổ ì ạch, cô Thu bước vào nhà, vội chạy lại đỡ đứa con trai lớn đang nằm cong queo dưới nền nhà, nhoẻn miệng: “Mẹ về rồi đây”.

>> Xem thêm: Mắng thẳng mặt ai đó “mất dạy và đểu cáng“, ông Đoàn Ngọc Hải gắt gỏng chưa từng thấy​

Tranh thủ giờ nghỉ trưa, cô Thu chạy xe máy từ công ty về nhà để lo cơm nước cho đứa con trai тậт ɴguyềɴ

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, anh Đào Duy Tân (28 tuổi, bị вại ɴãѻ bẩm sinh) co người lại, ú ớ cười, mừng rỡ. Nhiều năm nay, người dân sinh sống tại đường Lê Đình Cẩn đã quen thuộc với hoàn cảnh của 3 mẹ con cô Trương Thị Thu (51 tuổi, quê Lâm Đồng). Sau khi chồng bỏ đi tìm hạnh phúc mới, một mình cô Thu phải gồng gánh nuôi 2 người con тậт ɴguyềɴ, đứa lớn đã 28 tuổi, đứa nhỏ vừa qua tuổi 20.

Vì khó tiêu hóa nên mọi đồ ăn cô Thu đều phải chuẩn bị rất kỹ mới cho anh Tân sử dụng

Ngồi cạnh con trai, cô Thu loay hoay bới chén cơm rau xay nhuyễn, vuốt nhẹ tấm lưng gầy của con, động viên: “Tân của mẹ ráng ăn cho hết rồi ở nhà ngoan, mẹ đi làm chiều lại về với Tân”.

>> Có thể bạn quan tâm: Nam sinh đi thi muộn, bật khóc nức nở trước điểm thi sẽ được dự thi tốt nghiệp đợt 2​

Nụ cười ngây dại của Tân khi thấy mẹ về nhà…

28 tuổi, Tân chẳng khác gì một đứa con nít khi chẳng đi đứng, vệ sinh gì được bởi bệnh вại ɴãѻ bẩm sinh. Dù chăm sóc có phần cực khổ nhưng với cô Thu, việc được nhìn thấy con trai mỗi ngày đã là điều hạnh phúc nhất.

Đưa đôi tay sần sùi quệt nước mắt, cô Thu nghẹn lời: “Cô sống với 2 đứa con, lên Sài Gòn 18 năm rồi, có điều cả 2 đều вại ɴãѻ, thằng Tiến (21 tuổi) thì nhẹ hơn Tân, nó đi đứng được, giờ đang học ở trường khuyết tật bên quận 3, cuối tuần mới về nhà trọ”.

>> Đừng bỏ qua: Vợ siɴɦ con gάi tôi giậɴ lấy hết ᴛiềɴ đi với ɓồ, giờ quay về кɦôɴg biết ơn còn ᵭᴜổi đi: Đúng là lσα̣i vợ кɦôɴg biết điều​

Mỗi ngày cô Thu phải cõng anh Tân lên xuống gác xếp nhiều lần

Từ việc ăn uống đến tắm giặt của Tân, 28 năm qua một mình cô Thu lo liệu tất cả

Hàng ngày, cô Thu đi làm công nhân cho một công ty nằm trên địa bàn quận Bình Tân, đến trưa lại chạy về lo cơm nước cho Tân, căn trọ nhỏ được cô ở ghép cùng với 2 người cháu để đỡ chi phí. Cũng vì hết duyên, hết n.ợ, chồng cô Thu đã lặng lẽ bỏ mấy mẹ con mà đi tìm hạnh phúc mới khi Tiến vừa lên 3. Suốt 18 năm ròng vừa làm cha, làm mẹ, cô Thu chỉ biết trông cậy vào mấy đồng tiền lương ít ỏi để lo cho 2 đứa con тậт ɴguyềɴ.

>> Xem thêm: Nhà trαi ҳiɴ dâu кɦôɴg có lễ ᵭєɴ, còn đòi ᴛiềɴ cỗ mời lại мặᴛ 20 ᴛriệυ đồng thì có nên ɓỏ hay кɦôɴg​

“Cha đâu rồi con, nói cho anh nghe đi”, cô Thu chua xót hỏi Tân rồi bật kh.ó.c. Thấy vậy, Tân cũng kh.ó.c theo.

Cô Thu bật kh.ó.c khi nhắc đến người chồng cũ của mình

“Cha tụi nó bỏ rồi, có còn thương gì nữa đâu, cắt hết mọi liên lạc, Tân nó hiểu hết, cứ nghe thấy cha là nó lắc tay, nó cười nghẹn. Gần 20 năm, cô quen rồi”, cô Thu chua x.ó.t.

Dù 2 đứa con mắc phải chứng bệnh không thể nào chữa khỏi nhưng lúc nào cô Thu cũng nhen nhóm một hi vọng để c.ứ.u con. Những năm đầu phát hiện b.ệ.nh, cô Thu hầu như đưa 2 đứa con đi khắp nơi để chạy chữa, ai chỉ gì cũng làm bởi lúc nào cô cũng mong một ngày nào đó, con trai mình cũng giống như người ta, biết nói cười, biết đứng đi, biết học hành hiếu đạo…

Nghe mẹ nhắc đến cha, anh Tân dường như cảm nhận được cũng òa kh.ó.c

“Lúc trước cũng có nhiều người nói này nọ, bảo sống sao thì đẻ con ra mới như vậy, cô nghe buồn lắm, tự dằn vặt chính mình. Giờ thì cô chỉ biết cuộc sống của mình là 2 đứa con, cứ vô tư hạnh phúc bên con mình, vậy là đủ rồi”, cô Thu nói.

“Mình cứ coi 2 đứa con là thiên thần, sao mà lại không thương”

Căn trọ nhỏ nằm sâu trong hẻm 73A trở thành nơi sinh sống của 3 mẹ con

Vừa cho anh Tân ăn cơm, cô Thu tranh thủ ăn túi cơm chiên rau củ lúc sáng để kịp giờ đến công ty

Sau đợt dịch Covid-19, dù không nằm trong số bị cắt giảm lao động nhưng thu nhập ít nhiều giảm sút khiến 3 mẹ con cô Thu lao đao. Ngoài tiền cơm ngày ba bữa, mỗi tháng cô Thu còn phải tốn một khoản tiền thuốc men, lo вệṅҺ tật cho Tân – Tiến.

Nếu như Tiến có thể tự lo mọi sinh hoạt cá nhân, đi đứng được, cả tuần đi học ở trường khuyết tật thì Tân вệṅҺ nặng hơn, từ ăn uống, vệ sinh đều phải lo một tay cô Thu lo liệu. Mấy tháng trước Tân bị tắc đường ruột, nằm viện hơn một tháng trời, số tiền ít ỏi dành dụm cũng dồn vào hết để chạy chữa cho Tân.

Lúc bên mẹ, anh Tân hay nhõng nhẽo

Hiện tay chân anh Tân đều teo tóp, không thể đi đứng được, chỉ ngồi lết di chuyển trong một phạm vi hẹp

Dù công việc cực nhọc, đi đi về về để lo cho con nhưng nếu không có nghề công nhân, cô Thu chẳng biết xoay xở như thế nào.

“Nhiều người bảo đi ra ngoài làm lương cao hơn nhưng ở đây được cái cố định, tháng nào cũng đủ thứ tiền cần phải chi, ra ngoài bấp bênh lắm, s.ợ đủ thứ cả. Năm nay cô 51 tuổi rồi, vài năm nữa về hưu, nhưng thôi kệ, tới đâu hay tới đó, chắc ông trời không triệt đường của ai bao giờ đâu”, cô Thu cười nghẹn.

Vừa làm cha, vừa làm mẹ, cô Thu chỉ biết lấy 2 đứa con để làm động lực sống tiếp

Ngoài đồng lương ít ỏi kiếm được, mỗi tháng cô Thu còn nhờ vào khoản tiền trợ cấp khuyết tật của 2 đứa con tại quê nhà Lâm Đồng (tầm 800 ngàn) nên tằn tiện vẫn lo đủ cơm ngày 3 bữa. Chỉ s.ợ những lúc 2 đứa con вệṅҺ tậ.t, tiền thuốc men ngoài danh mục bảo hiểm nhiều, cô lại chẳng biết v.a.y mượn ở đâu.

“Cô chỉ mong thằng Tiến sau này có thể tự mình lo cho bản thân, có được công việc nào đó, còn Tân thì ở với cô, 2 mẹ con nương tựa nhau thôi. Mình cứ coi 2 đứa là thiên thần của mình, chúng nó có tội tình gì đâu, nếu 2 đứa không bị вệṅҺ, có thể mình sống thoải mái hơn, nhưng tất cả là số phận, đâu thể nào trách ai được. Nhiều lúc cô nghĩ nếu giờ mà sống thiếu 2 đứa này chắc cô không sống nổi, quen rồi đâu thể nào mà bỏ con được”, nói đoạn cô Thu quay sang nhìn Tân, 2 mẹ con cười, hạnh phúc.

Nụ cười của mẹ là hạnh phúc của con…

Trong căn nhà nhỏ, cô Thu múc từng muỗng thức ăn, nhẹ nhàng đút cho Tân, vừa tranh thủ ăn vội tô cơm còn lại lúc sáng để kịp giờ vào làm việc. Mười mấy năm, cuộc sống của 3 mẹ con cứ lặp đi lặp lại, riết rồi trở thành điều tuyệt vời nhất của nhau.

Tân – Tiến cần có mẹ cũng như cô Thu cần có con. Dẫu cho ở ngoài kia, có nhiều thứ lung linh hơn nhưng chẳng thể nào so bì được với hạnh phúc giản đơn mà cả gia đình cô Thu đang có được, dù nó có phần móp méo, đ.a.u thư.ơn.g…

Hi vọng những điều tốt đẹp, bình an nhất sẽ đến với gia đình cô Thu

Hiện tại cô Thu đang sống của 2 người con khuyết tật tại số 73A/6/3 đường Lê Đình Cẩn, phường Tân Tạo, quận Bình Tân, TP.HCM.

Mọi người quan tâm có thể liên hệ số điện thoại cô Thu: 0353986791.

Hoặc giúp đỡ thông qua số tài khoản ngân hàng Đông Á: 0101085799.

Chủ tài khoản: Trương Thị Thu, chi nhánh tại quận Bình Tân, TP.HCM.

Xin chân thành cảm ơn!

VĂN TIÊN – VIẾT THANH, THEO TRÍ THỨC TRẺ

Nguồn: http://ttvn.toquoc.vn/nu-cuoi-chua-chat-cua-me-2-dua-con-trai-lon-tong-ngong-van-nhu-tre-len-ba-nguoi-cha-che-canh-ngheo-bo-di-khong-mot-loi-tu-biet-220202411212529761.htm