Tin tức

30 tuổi vẫn không được mẹ cho đi đâu, không muốn cho con gái lấy chồng vì sợ khổ

Đánh giá bài viết:  4/5 (3 Đánh giá)

Tôi sống chung với bố mẹ, là lao động chính. Bố mẹ không có nghề, không lương hưu.

Tôi không bao giờ được đi đâu chơi bởi mẹ sợ xe cộ, sợ tôi bị ʟừᴀ báп sang nước ngoài, sợ tôi gặp người xấu. Mỗi lần đi chơi là tôi phải nói dối, tới nơi mới gọi điện về báo, rồi bị nghe chửi một trận xối xả là xong.

Trốn đi như vậy hoài tôi bị nghi ngờ (tôi chỉ đi chơi với bạn thân và bạn đàng hoàng), có những chuyến đi chơi phải chuẩn bị thì không giấu được nên những chuyến đó đa phần không được đi. Từ ngày tôi ở thành phố về quê sống (tôi về vì tưởng ở quê sẽ tiết kiệm được tiền), cảm giác bị gi.am c.ầm bởi đi đâu cũng chẳng được đi, rồi lo sợ bị ch.ửi.

Ảnh minh họa

>> Bạn có biết: Ngнẹn ngào ĸнoảnн ĸнắc ngườι pнụ nữ ngнèo вậт ĸнóc nức nở, qυỳ хυống cảм ơn ĸнι nнận 2 тrιệυ đồng тừ nнà нảo тâм​

Tôi có thể nói rất ít đi chơi, hoặc chỉ đi lòng vòng, ở nhà mãi thì làm sao có bạn bè hay người yêu. Tôi quen bạn trên m.ạng, rồi mẹ đọc tin nhắn và cấm cản, còn gọi điện cho người ta để họ c.ắt đ.ứt với tôi. Tôi bị ức chế, mất gần hết động lực trong cuộc sống, càng ngày càng ì ạch, mệt mỏi, tự ti. Nói chuyện điện thoại tôi luôn đeo tai nghe mới dám nói, lúc nào cũng nói lịch sự, chẳng dám đùa.

Từ một người năng động, vui vẻ, giờ tôi thành một người tầm thường, thất bại, tàn héo, sợ hãi. Mỗi chủ nhật là tôi lại bị tâm trạng đó, không biết gọi chính x.ác là gì, như là tôi không thể tập trung, cứ héo hắt, mệt mỏi, kiệt sức, trừ khi tôi đi làm tập trung thì không sao. Tôi đã nói chuyện, chia sẻ nhiều lần với mẹ nhưng mẹ chẳng bao giờ hiểu được con cái. Mẹ tôi không bao giờ thay đổi, vì thế mọi người đừng bảo tôi khuyên mẹ.

Tôi nhận ra bố cũng chẳng bao giờ được đi đâu chơi nên bố còn chán gấp 2-3 lần tôi, không nghề, không bạn, cứ quanh quẩn ở nhà và ngh.i.ện th.uốc l.á. Tôi rất khó dọn ra ngoài ở vì mẹ bị r.ối l.oạn tiền đình, bố bị tiểu đường và ngh.i.ện thu.ốc l.á. Bố có thấy mẹ ó.i, đau đầu cũng chẳng biết nấu cháo, vì thế tôi phải ở nhà. Mẹ thì không bao giờ cho phép tôi ra khỏi nhà bằng mọi giá.

Bố mẹ tôi chẳng có nghề gì từ cách đây chục năm. Mẹ định hướng cho tôi không lập gia đình vì thấy lấy chồng khổ. Tôi đi làm không có dư, không người yêu, không đi chơi, không có sự chia sẻ, tôi như người máy. Xin hãy cho tôi lời khuyên, làm sao để cân bằng lại được cuộc sống? Nếu muốn đi chơi tôi phải làm sao?

theo Nguyệt/Vnexpress.net